Love Rain – Kỷ niệm ngày mưa và tản mạn suy nghĩ về tình yêu Đẹp
Thời gian tôi và em yêu nhau cũng đã có nhiều
những kỷ niệm đẹp, không chỉ có những ngày mưa. Tôi viết có lẽ vì lúc này, tôi
ngồi đây, yên lặng, bên ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, và mặc dù em đang ở
không quá xa tôi, mặc dù tôi vẫn được bên cạnh em cách đây không lâu, nhưng
cũng đã làm tôi nhớ em nhiều đến nhường nào và gợi nhớ lại trong tôi những kỷ
niệm hai đứa bên nhau dưới trời mưa như thế này.
Tối đó, trời cũng mưa xối xả… Có lẽ vì đã hơn
một lần hẹn với em rằng hai đứa sẽ đi dạo Hồ Tây mà không thành nên tối đó tôi
quyết tâm đưa em đi bằng được. Có thâm niên cắm rễ ở cái đất Thủ đô này khá nhiều
năm học xa nhà nên tôi và cả em nữa cũng không còn xa lạ, không còn thích thú lắm
với mấy điểm rong chơi ở Hà Nội. Có dẫn bạn bè nơi khác về thăm Thủ đô hay anh
em dưới quê lên chơi thì còn dẫn đi Bảo tàng, Lăng Bác, Công viên, Vườn bách thảo…chứ
không nhiều lựa chọn trong số đó còn phù hợp cho tôi và em nữa. Cũng không có
nhiều thứ đẹp đẽ để ngắm ở Hồ Tây, và người ta đi Hồ Tây chắc cũng chẳng
phải đi ngắm, quan trọng đối với tôi và em là thời gian được ở bên cạnh nhau,
được riêng tư và cũng muốn thả mình vào với thiên nhiên, với gió và nước mênh
mông.
Hai đứa đi xe máy được khoảng một nửa vòng hồ,
thực ra là tôi cố đi thêm, cố đi với ý muốn được bên cạnh em nhiều hơn dù em đã
nhắc tôi đi về sớm kẻo mưa dông kéo tới. Vòng hồ khá rộng, nên đi trên bờ hồ
nhìn bầu trời tối mịt và sấm chớp đằng xa khá rõ, sấm thì càng lúc càng liên hồi,
càng làm em thấy lo lắng hơn. Quay xe ngược lại chứ không đi tiếp nữa nhưng
cũng chỉ kịp đi tới điểm bắt đầu đi vào hồ là mưa đã nặng hạt. Lúc đó em cũng
không chắc là mình có mang áo mưa theo không, tôi thì vẫn tiếp tục lái xe vòng
qua khu vực Lăng Chủ tịch. Đến đây thì mưa đã nặng hạt hơn và mau hơn, nhiều
người dừng lại dưới tán cây để mặc áo mưa, và tôi cũng chỉ dừng lại khi em giục
từ đằng sau lưng vì em nhớ ra hình như có mang theo một chiếc áo mưa đơn. Và
đúng là một chiếc áo mưa đơn thật – loại mỏng và chỉ để dùng tạm, tôi nhường em
mặc nhưng em đẩy cho tôi bảo tôi mặc vào và em ngồi sau sẽ núp vào người tôi để
đỡ bị mưa ướt.
Nhưng rồi mưa vẫn tiếp tục đổ xuống nhiều
hơn. Chỉ đi được qua hai nhịp đèn giao thông là tôi đã muốn dừng lại vì nghĩ em
ngồi đằng sau chẳng thể núp mưa được nữa, mưa như gáo nước lớn đổ thẳng xuống
đường phố vậy. Rẽ vào một ngõ nhỏ để tránh mưa, dừng xe dưới một ngôi nhà cao tầng
có phần trên nho ra mặt ngõ và cởi bỏ chiếc áo mưa mỏng ra để khỏi làm ướt cả
hai. Quay lại hỏi han rồi tôi chợt nhớ ra lời thách thức của em lúc trước: “Đố
bạn vừa lái xe vừa quay lại thơm được mình?!”, thấy cơ hội đã đến, tôi quay lại
khi em vừa kịp nói “Không, không” tôi đã thơm lên má đang ngượng ngùng của em.
Em nói đúng, tôi đã may vì trời mưa to nên mới phải dừng xe lại và như vậy mới
chiến thắng lời thách thức của em. Và em tự phạt mình bằng ...một nụ hôn! Tôi
đã bất ngờ!!
Thêm một vài người qua lại và một hai chiếc
xe cũng đang trú mưa gần đó khiến tôi và em cảm thấy không thoải mái. Khi trông
thấy mưa có vẻ đã ngớt hạt, tôi đã tính liều đi xe một mạch về nhà, mặc kệ ướt
thế nào đi nữa, thế là phóng xe ra khỏi ngõ. Nhưng oái oăm, trời lại mưa to hơn
nữa, trắng xóa, và đường bắt đầu ngập nước. Em hỏi tôi nên dừng lại tìm chỗ trú
mưa vì nếu đi tiếp sẽ không chỉ bị ướt mà còn rất nguy hiểm khi tôi còn nhìn chẳng
rõ đường đi nữa. Tôi nghe em rẽ vào ngõ lần thứ hai, lần này đi sâu vào ngõ
hơn và tìm được một cổng ngõ nhỏ có mái che khá lý tưởng để trú mưa. Dựng xe xuống
và hai đứa bắt đầu nghĩ xem làm gì trong lúc chờ mưa tạnh. Em có ngay một ý tưởng
khá là “bất khả thi”: mang sách ra ôn bài!! Vì trời thì tối và ánh đèn cũng
không hắt vào tới chỗ hai đứa đứng được. Tôi định mở slide trên điện thoại rồi
cùng ôn bài với em nhưng cũng chẳng được mấy phút. Và giải pháp trở về với sự hợp
lý của nó: cùng nhau tâm sự. Tôi kéo em lại gần và ôm lấy, em không được tự nhiên những
cũng bắt đầu tâm sự trong vòng tay của tôi.
Trời vẫn tiếp tục mưa cho tới khoảng tiếng rưỡi
sau. Em giục tôi đi về khi trời đã tạnh hơn nhưng tôi thì vẫn muốn được bên em
nhiều hơn. Hai đứa chấp nhận đi về khi mưa vẫn chưa ngừng hẳn. Em cũng ướt hết
cả và tôi cũng vậy. Đưa em tới tận cửa cổng, em lấy cho tôi một chiếc áo mưa dầy
hơn, tôi đã định không mặc vì lúc đó người cũng đã ướt sũng, nhưng vì lạnh nên
vẫn miễn cưỡng mặc vào. Đúng là rất lạnh, càng lạnh hơn khi lái xe về một mình
không còn em ngồi sau, và chiếc áo mưa đã giữ ấm cho tôi nhiều, cảm ơn em!
P/s: Lúc đưa em về gần tới nhà, có lẽ vì
thương tôi ướt sũng mà sắp phải lái xe đi về một mình, em nói động viên: “Bạn
mà là con gái thì cho bạn ở lại nhà mình” :”*
“Mưa xả stress”… Gọi như vậy vì cơn mưa đó xuất
hiện vào cuối ngày thi kết thúc học kỳ hè của tôi và em, cũng ám chỉ rằng cơn
mưa cũng té tát như cách mà người ta muốn xóa tan đi hết sự bực dọc, áp lực, stress
trong cuộc sống vậy. Cũng mới chiều vừa qua thôi, tôi và em cùng kết thúc ca
thi, em còn phải thi một ca nữa vào cuối ngày và tôi ở lại chờ. Ngồi ghế
đá dưới sân trường dễ dàng nhận thấy một con mưa lớn đang kéo đến, mây đen kịt
bầu trời và sấm bắt đầu dội liên hồi. Chờ gần hai tiếng đồng hồ, tôi thêm phần
sốt ruột vì có vẻ như cơn mưa bắt đầu đổ xuống. Chăm chú vào điện thoại, cuối
cùng thì em cũng bước ra khỏi phòng thi và gọi điện tìm tới chỗ tôi.
Hai đứa cũng chỉ kịp ra tới nhà xe là mưa bắt đầu rơi. Chỉ em ra đứng chờ ở thư viện còn tôi thì vào nhà xe lấy xe. Ra tới chỗ trả vé, đang loay hoay tìm tiền lẻ để trả tiền vé xe thì cơn mưa như trút nước đổ xuống, trắng xóa cả lối vào nhà xe. Mưa khủng khiếp đến nỗi chỉ mới hai ba phút trôi qua mà con đường vào trường đã ngập ũng nước vì không thoát kịp. Trả xong tiền xe và lấy lại một đống tiền lẻ, tôi bỗng có chút lưỡng lự muốn đứng lại chờ khi các cô trông xe tốt bụng khuyên tôi dựng xe chờ mưa ngớt rồi đi về kẻo cảm lạnh. Trời tiếp tục mưa to hơn. Tôi đã cân nhắc nhanh chóng và nghĩ mình không thể để em chờ một mình dưới trời mưa dông như vậy, cứ tưởng tượng như có mỗi một mình em bơ vơ trú mưa ở đó làm tôi không thể chùn chân lại được.
Ngồi lên xe và phóng nhanh lại phía thư viện. Đoạn đường ngắn ngủi và tôi nhanh chóng nhìn thấy em. Em mỉm cười, tôi thầm biết lý do nụ cười đó và đáng lẽ nên gỡ nhanh mũ bảo hiểm ra rồi chạy vào trong nhưng tôi lại cố đủng đỉnh thêm chút dưới mưa ướt để em thấy thương tôi hơn! (...tình yêu mà!) Chiếc áo sẫm màu thấm nước mưa làm tôi trông như ướt sũng ra vậy. Tôi đi lại phía em, đặt mũ bảo hiểm lên cạnh tường, để cặp xuống và cởi luôn đôi dép sũng nước ra, ôm trêu em vào người mình đang ướt nhem. Cái khuôn mặt em nhăn nhó khó chịu một cách đáng yêu, tôi “buông tha” em và nhận một cú đấm vào bụng!
Có vẻ thích thú với trò đấm đá, em tiếp tục đấm vào mặt và bảo tôi giả vờ quay theo chiều tay em - đẹp như trong phim hành động vậy. Tôi tỏ vẻ miễn cưỡng không thích làm em chóng chán và chuyển từ đấm giả sang đấm thật, em đấm “bùm bụp” và tất nhiên là chẳng làm tôi cảm thấy đau gì cả (chỉ có một quái chiêu của em làm tôi đau thật sự - trò của walking dead!). Em ngồi xuống và chìa tay mượn lấy điện thoại của tôi để xem ảnh và đọc tin nhắn! Lần này, dù nghỉ hè ở quê gần tháng mới ra nhưng tôi cũng không chụp được nhiều ảnh nên cũng không có nhiều ảnh để xem. Mưa vẫn cứ xối xả, tôi tính bày vài trò để trêu em nhưng nhận ra bối cảnh có vẻ không thuận tiện khi vẫn có người qua lại và cũng còn vài người cũng đang trú mưa gần đó. Tôi kể về buổi hẹn gặp anh bạn tối nay, em bắt đầu thái độ và trêu theo kiểu “gán ghép” người đó với tôi thành một cặp, gọi anh bạn tôi là “nàng của bạn”. Kiếm cớ bực bội, tôi cù ky và đuổi em lòng vòng qua mấy cái cột lớn. Em hưởng ứng thêm bằng trò trốn tìm , em bé nhỏ và tỏ ra nhanh nhẹn hơn tôi sau mấy chiếc cột đó. Hai đứa dựa vào tường và mở điện thoại ra xem video, những cũng chỉ xem được một hai video âm nhạc và hài hước, mưa to làm hai đứa cứ phải dí sát tai vào loa ngoài một cách khổ sở.
Hai đứa cũng chỉ kịp ra tới nhà xe là mưa bắt đầu rơi. Chỉ em ra đứng chờ ở thư viện còn tôi thì vào nhà xe lấy xe. Ra tới chỗ trả vé, đang loay hoay tìm tiền lẻ để trả tiền vé xe thì cơn mưa như trút nước đổ xuống, trắng xóa cả lối vào nhà xe. Mưa khủng khiếp đến nỗi chỉ mới hai ba phút trôi qua mà con đường vào trường đã ngập ũng nước vì không thoát kịp. Trả xong tiền xe và lấy lại một đống tiền lẻ, tôi bỗng có chút lưỡng lự muốn đứng lại chờ khi các cô trông xe tốt bụng khuyên tôi dựng xe chờ mưa ngớt rồi đi về kẻo cảm lạnh. Trời tiếp tục mưa to hơn. Tôi đã cân nhắc nhanh chóng và nghĩ mình không thể để em chờ một mình dưới trời mưa dông như vậy, cứ tưởng tượng như có mỗi một mình em bơ vơ trú mưa ở đó làm tôi không thể chùn chân lại được.
Ngồi lên xe và phóng nhanh lại phía thư viện. Đoạn đường ngắn ngủi và tôi nhanh chóng nhìn thấy em. Em mỉm cười, tôi thầm biết lý do nụ cười đó và đáng lẽ nên gỡ nhanh mũ bảo hiểm ra rồi chạy vào trong nhưng tôi lại cố đủng đỉnh thêm chút dưới mưa ướt để em thấy thương tôi hơn! (...tình yêu mà!) Chiếc áo sẫm màu thấm nước mưa làm tôi trông như ướt sũng ra vậy. Tôi đi lại phía em, đặt mũ bảo hiểm lên cạnh tường, để cặp xuống và cởi luôn đôi dép sũng nước ra, ôm trêu em vào người mình đang ướt nhem. Cái khuôn mặt em nhăn nhó khó chịu một cách đáng yêu, tôi “buông tha” em và nhận một cú đấm vào bụng!
Có vẻ thích thú với trò đấm đá, em tiếp tục đấm vào mặt và bảo tôi giả vờ quay theo chiều tay em - đẹp như trong phim hành động vậy. Tôi tỏ vẻ miễn cưỡng không thích làm em chóng chán và chuyển từ đấm giả sang đấm thật, em đấm “bùm bụp” và tất nhiên là chẳng làm tôi cảm thấy đau gì cả (chỉ có một quái chiêu của em làm tôi đau thật sự - trò của walking dead!). Em ngồi xuống và chìa tay mượn lấy điện thoại của tôi để xem ảnh và đọc tin nhắn! Lần này, dù nghỉ hè ở quê gần tháng mới ra nhưng tôi cũng không chụp được nhiều ảnh nên cũng không có nhiều ảnh để xem. Mưa vẫn cứ xối xả, tôi tính bày vài trò để trêu em nhưng nhận ra bối cảnh có vẻ không thuận tiện khi vẫn có người qua lại và cũng còn vài người cũng đang trú mưa gần đó. Tôi kể về buổi hẹn gặp anh bạn tối nay, em bắt đầu thái độ và trêu theo kiểu “gán ghép” người đó với tôi thành một cặp, gọi anh bạn tôi là “nàng của bạn”. Kiếm cớ bực bội, tôi cù ky và đuổi em lòng vòng qua mấy cái cột lớn. Em hưởng ứng thêm bằng trò trốn tìm , em bé nhỏ và tỏ ra nhanh nhẹn hơn tôi sau mấy chiếc cột đó. Hai đứa dựa vào tường và mở điện thoại ra xem video, những cũng chỉ xem được một hai video âm nhạc và hài hước, mưa to làm hai đứa cứ phải dí sát tai vào loa ngoài một cách khổ sở.
Tôi rủ em đi ăn cơm và cùng đi hẹn gặp anh bạn
mà cả hai đứa cũng đã quen biết. Trước đó em vẫn quyết liệt không muốn đi gặp
anh bạn này, nhưng sau cuộc nói chuyện vui vẻ kết thúc, có lẽ em đã thầm cảm ơn
tôi vì đã giúp em vượt qua cái tính ngại gặp gỡ, ngại xã giao của mình. Chia tay anh bạn, hai đứa lái xe đi lòng vòng để lắng nghe em rút ra những kinh nghiệm được từ anh bạn
và nghe em kể về kế hoạch của ông anh trai lười biếng. Dừng lại bên dòng sông,
tôi và em tâm sự nhiều hơn và được ôm em thật lâu trong cảm giác hạnh phúc ấm
áp và che chở cho em. Tôi yêu em nhiều hơn và thầm cảm ơn em vì những gì em đã
mang đến cho tôi trong cuộc sống này!
P/s: Tôi lại ngố nữa! Đưa em về gần tới nhà, em nói hãy để em xuống cách một đoạn rẽ vào nhà nhưng vì khá muộn rồi nên tôi muốn đưa em vào tận nơi hay ít ra là đứng thấy em mở cửa đi vào nhà rồi mới về. Tôi không nhận ra ẩn ý đằng sau đề nghị của em, món quà mà em sắp dành tặng cho tôi (vì nó tốt hơn được thể hiện một chỗ riêng tư và không gần những hàng xóm "tối lửa tắt đèn"). Em luôn muốn thể hiện điều đó theo cách đẹp nhất! :"*
P/s: Kịp trở em về tới nhà, tôi lái xe về và lại gặp một cơn mưa, tuy không lớn như cơn mưa chiều và tôi cũng đã mặc lên chiếc áo mưa mỏng em mới mua nhưng việc ướt nước mưa lúc đó khiến tôi thầm vui, có lẽ ông trời đang phạt tôi vì tội la cà quá khuya và tôi nên nghe lời em về sớm hơn ^^
P/s: Kịp trở em về tới nhà, tôi lái xe về và lại gặp một cơn mưa, tuy không lớn như cơn mưa chiều và tôi cũng đã mặc lên chiếc áo mưa mỏng em mới mua nhưng việc ướt nước mưa lúc đó khiến tôi thầm vui, có lẽ ông trời đang phạt tôi vì tội la cà quá khuya và tôi nên nghe lời em về sớm hơn ^^